Thời gian sẽ khiến vàng và đồng tách biệt.

Đôi lúc, có những việc, càng biện giải, ta càng thấy mờ mịt, càng thanh minh, ta càng khiến người khác hoài nghi. Thật giả, như ánh sáng và bóng tối, tưởng rằng chỉ cần nói đúng là có thể phân định rõ ràng, nhưng đời, không giản đơn như vậy. Bởi, kể cả nói đúng, nhưng cũng đầy người tráo trở, cho dù có đúng đến đâu, người ta vẫn chối bỏ sự thật, để bảo vệ mình. Nên là, đôi khi không nói ra được. Và sự giả dối ấy, dù có tô son trát phấn, cuối cùng cũng sẽ lộ nguyên hình khi thời gian qua đi.

Từ cổ chí kim, có biết bao người từng oan ức? Từng bị hiểu lầm? Từng bị dán nhãn? Bị phán xét? Chỉ vì họ không vội thanh minh? Nhưng rồi, sau năm tháng thăng trầm, người ta lại nhận ra: những ai từng im lặng, mới là người đang âm thầm đi giữa cơn bão, bước qua thị phi mà không để bùn vấy bẩn lương tâm chính mình.

Thật và giả, vốn không ở nơi lời nói. Vì miệng lưỡi có thể lừa người, nhưng thời gian thì không.

TT Thích Thanh Cường