Cuộc đời này, biết bao người đã thua ở một chữ ‘đợi’
Tại một ngôi chùa cổ ở Nhật Bản, có một cậu bé mới 9 tuổi tên là Thân Loan (sau này là người sáng lập Chân Tông tịnh độ), quyết định xuất gia, đi tìm thiền sư để xuống tóc. Thiền sư đã hỏi ông rằng: “Con còn nhỏ thế này tại sao đã muốn xuất gia?”. Thân Loan trả lời: “Năm nay mặc dù con mới 9 tuổi nhưng bố con đã qua đờ. Con không biết vì sao con người phải chết? Vì sao con và cha con phải rời xa nhau? Để hiểu được điều này, con nhất định phải xuất gia”.
Vị thiền sư nói: “Được! Ta hiểu rồi. Ta đồng ý nhận con làm đồ đệ. Nhưng hôm nay muộn rồi, chờ đến sáng sớm mai ta sẽ xuống tóc cho con!”. Thân Loan nghe xong liền nói: “Thưa sư phụ! Mặc dù sư phụ nói là chờ đến sáng sớm mai sẽ cắt tóc cho con nhưng con còn nhỏ, con không dám chắc quyết tâm đi tu của con có còn giữ được đến sáng mai không. Mà sư phụ thì đã nhiều tuổi thế này rồi, sư phụ có dám chắc sáng mai tỉnh dậy sư phụ vẫn khỏe mạnh không?”. Vị thiền sư cười, gật đầu: “Tốt, tốt! Con nói rất hay! Những gì con nói đều đúng. Ta sẽ xuống tóc cho con ngay bây giờ”.
Xưa nay, có biết bao nhiêu người thua bởi một chữ “đợi”. Ảnh minh hoạ.
Vạn vật luôn biến đổi không ngừng nghỉ. Con người cũng vậy. Không ai biết được tương lai sẽ ra sao? Thậm chí, ngày mai không biết chuyện gì sẽ đến. Thực tế, có những biến cố bất ngờ xảy ra trong tích tắc đã khiến ta vĩnh viễn mất đi ngày mai. Vì vậy, ngày hôm nay, khi ta muốn làm một điều gì đó hãy bắt tay làm, đừng chờ đợi.
Xưa nay, có biết bao nhiêu người thua bởi một chữ “đợi”: Đợi đến một ngày nào đó, đợi tương lai, đợi đến khi hết bận, đợi lần sau, đợi khi có thời gian, đợi khi có điều kiện, đợi khi có đủ tiền, đợi cho đến khi không còn duyên phận, đợi đến khi thời thanh xuân trôi qua, đợi đến khi không còn cơ hội, đợi đến khi không còn lựa chọn… Và có nhiều việc đợi đã thành mãi mã để rồi suốt đời ôm nuối tiếc.
Đặc biệt, có rất nhiều các bậc cha mẹ, ngày qua ngày vẫn đang chờ đợi trong mỏi mòn: Chờ con biết đi rồi mới an tâm. Chờ con đi học mới an tâm. Chờ con thi đậu đại học mới an tâm. Chờ con tìm được công việc mới an tâm. Chờ con tìm được người bạn đời mới an tâm. Chờ con kết hôn mới an tâm. Chờ con sinh em bé mới an tâm… Để rồi cuối cùng, nhiều người chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, đã vội rời khỏi thế gian này.
Nhân sinh có 5 điều không thể chờ đợi.
– Nghèo khó không thể đợi, bởi vì thời gian lâu rồi, chúng ta sẽ chết vì đói.
– Khỏe mạnh không thể đợi, bởi vì thân thể một khi suy kiệt rồi, hết thảy mọi thứ đều vô nghĩa.
– Giáo dục không thể đợi, bởi vì cây non mà xiêu vẹo thì khi trưởng thành rất khó để uốn nắn.
– Hiếu kính không thể đợi, bởi vì cha mẹ mất rồi, muốn hiếu kính cũng chẳng còn cơ hội.
– Thanh xuân không thể đợi, bởi thời gian trôi qua, có nhiều tiền nữa cũng không mua lại được.
Cuộc sống luôn ẩn chứa những điều bất ngờ mà chúng ta khó có thể lường trước. Đời người như bóng câu qua cửa sổ, chỉ thoáng chốc thôi là sinh mệnh đã trở về với đất. Cuộc sống này ngắn ngủi là vậy! Cho nên, cần tận dụng thời gian, làm những việc có ý nghĩa mới là quan trọng nhất. Quý trọng duyên phận, quý trọng thời gian chính là quý trọng tính mạng của chính mình để ngày sau không nuối tiếc. Con đường dưới chân, nụ cười trên môi. Đường thuận hay không, chỉ bàn chân mới biết. Cười vui hay buồn, chỉ lòng mới hiểu. Rất nhiều khi phía sau một nụ cười là những giọt nước mắt. Có nhiều lúc cho đi, là muốn sống với tình thương.
Mỗi chúng ta chỉ có một cuộc đời, mỗi cá nhân có những trải nghiệm khác nhau. Bất luận cuộc sống của bạn giàu hay nghèo, tình cảm của bạn vừa ý hay không, đều nên làm tốt nghĩa vụ của mình và trân trọng những người bên cạnh. Một mối quan hệ dài lâu là nhờ cả hai cùng xây đắp. Một tình bạn chân thành bởi đôi bên biết cảm thông. Đừng cho rằng phía xa kia còn nhiều quang cảnh tươi đẹp mà thờ ơ với những điều trước mắt. Một số tình cảm khi qua rồi không thể nào trở lại, một vài người khi quay lưng thì rất khó tìm về.
Hãy trân trọng mỗi phút giây được sống. Hãy trân trọng mỗi một tấm chân tình. Hãy trân trọng lấy những gì mình đang có… để tránh những tiếc nuối muộn màng!
Nhà báo Hoàng Anh Sướng