Mùa Vu lan, bông hồng trắng con cài…

 

 

Mẹ chính là suối nguồn mát trong chảy mãi, đong đầy cảm thức thương yêu mà mỗi mùa Vu Lan về niềm thương nhớ trong con lại trào dâng vô bờ bến. Hôm nay, khi con cầm bút viết về mẹ, chợt văng vẳng đâu đây câu thơ đầy ám ảnh, day dứt con từng đọc được đâu đó: 

“Tuổi nào mất mẹ thì đau?”. 

Và con càng thấm thía hơn vì sao có người từng phải thốt lên: 

“Mẹ ơi, con đã già rồi

Con ngồi nhớ mẹ khóc như trẻ thơ…”.

Mẹ ơi, hơn tất thảy mọi điều tốt đẹp trên nhân gian này, mẹ mãi là thiên sứ của cuộc đời.

Tôi không hề thiên vị khi muốn dành tất thảy những ngôn từ đẹp nhất để viết và kể về mẹ của tôi - người phụ nữ vô cùng nhân hậu. Mẹ sống một cuộc đời chưa đủ dài nhưng kịp để lại cho người thân, xóm giềng muôn vàn sự biết ơn và thương quý. Tôi yêu mẹ từ những điều giản dị nhất quan sát được mỗi ngày, ấy là sự hiền lành, chịu khó, vô cùng xởi lởi và rất mực quan tâm đến mọi người. Trái tim ấm áp và đức hy sinh của mẹ từ những nghĩa cử sẻ chia ân cần ít nhiều ảnh hưởng đến lối sống, cách ứng xử của tôi sau này.

 

Anh em tôi từ một tay mẹ chăm bẵm, cứ vậy hồn nhiên lớn lên theo từng nếp nhăn trên khoé mắt, những tán đồi mồi trên khuôn mặt rám nắng của mẹ. Thời ấu thơ khốn khó, tôi nhớ mãi hình ảnh một lần tình cờ bắt gặp mẹ giấu mình ngồi lặng lẽ khóc chỉ vì không đủ tiền để mua cho anh em tôi tập sách giáo khoa mới khi vào năm học mà phải đi xin lại sách cũ từ các anh chị hàng xóm. Rồi cứ thế, quần áo anh mặc chật từ năm trước lại “nhường” cho đứa em sau. Giọt nước mắt tủi hờn của người mẹ nghèo ngày ấy cứ ám ảnh mãi trong tôi để mỗi khi nghĩ đến, tôi như được tiếp thêm sức mạnh để không ngừng vượt khó, nỗ lực vươn lên.

 

Bốn mùa của mẹ tôi cứ lặng thầm trôi qua trong sự nhẫn nại, cần mẫn và rất đỗi kiệm lời. Mẹ ít khi nghĩ cho mình, thu vén cho bản thân dẫu chỉ là sắm sửa xấp vải, tấm áo. Dẫu sau này đời sống gia đình khá giả hơn, mẹ vẫn giữ thói quen ăn uống, sinh hoạt đạm bạc. Những chắt bóp, dành dụm qua bao năm tháng tảo tần lại vun xới cho đời con.

 

Rồi như cái cách mà mẹ giấu bệnh, lặng lẽ rời bỏ cuộc đời một cách nhẹ nhàng đã phản chiếu chính lối sống âm thầm, cam chịu vốn có của người. Ngày đưa mẹ vào chùa rồi đằng đẵng những tháng ngày sau đó mỗi lần lên chùa thăm mẹ, tôi chưa hằng nguôi ngoai nhớ thương và trào dâng nỗi ân hận, trách sao mẹ vội vàng ra đi khi chúng tôi chưa một ngày có cơ hội báo đáp, đền ơn cho mẹ. Thi thoảng trong giấc mơ của mình, mẹ vẫn hiện về gần gũi bên tôi. Vẫn ánh mắt trìu mến ấy, vẫn nụ cười ấm áp, bao dung ấy. Những lần như vậy, khi chỉ có một mình, tôi oà khóc ngon lành như một đứa trẻ, thảng thốt gọi mẹ trong đêm.

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hơn bốn năm, mẹ thành người thiên cổ. Và cũng bốn mùa Vu lan lặng lẽ theo về, con chạnh lòng và thèm khát biết bao nhiêu khi nhìn vào ngực áo của những đứa con còn mẹ trên đời với bông hồng đỏ thắm. Còn riêng mình, con đã phải cài cho mình bông hồng trắng mãi mãi rồi, mẹ ơi…!

 

Con nguyện cưu mang bóng hình người làm hành trang sống cho mình trên suốt hành trình phía trước. Con tin rằng, hành trang ấy luôn hiện hữu chân dung của một người phụ nữ nhân hậu, giàu đức hy sinh sẽ mãi luôn đồng hành và sửa sang, trau chuốt cho đời con.

Ngô Thế Lâm