Giang hồ băng đảng khét tiếng miền Trung và hành trình quy y cửa Phật
Từ khi hơn 10 tuổi, Lê Thừa Dương Hùng đã gia nhập băng nhóm giang hồ, chuyên đòi nợ thuê, cướp của. Sở hữu rất nhiều thành tích bất hảo, nhiều lần vào tù ra tội, một lần, đứng trước một ngôi chùa không hiểu ai xui ai khiến, Hùng bước chân vào ngôi chùa.
Có lẽ, đó là cái duyên lạ lùng nhất khiến một kẻ như “con ngựa bất kham” quy y cửa Phật.
Tuổi thơ bị đánh cắp
Hùng, sinh năm 1973, là cậu bé miền biển nghèo xã Hải Khê (Hải Lăng - Quảng Trị), do bố mẹ bỏ nhau, Hùng ở với mẹ. Sau đó, mẹ đi bước nữa, cậu bé luôn chịu sự hắt hủi của cha dượng, 7 tuổi đã bỏ nhà vào Huế lang thang sống cảnh đầu đường xó chợ. Lúc đầu cậu bé cũng phải vắt kiệt sức để kiếm cái ăn, nào bốc hàng thuê, trông coi cửa hàng, bán nước rong. Rồi còn bị bắt nạt, đánh đập tàn nhẫn. Đêm, nằm dưới gầm cầu thút thít khóc để rồi mệt lả thì thiếp đi, sáng sau tiếp tục cuộc sống mưu sinh.
Lang thang được 2 năm cậu bé 9 tuổi thèm hơi ấm của mẹ đã tìm về quê, nhưng tiếp tục bị hắt hủi, cậu lại bỏ đi. Lê Thừa Dương Hùng tâm sự: “Hai năm nếm trải đau khổ, vất vả khiến đứa trẻ là tôi lúc đó cũng hiểu ngoài đời cơ cực lắm rồi. Nó cơ cực hơn tôi tưởng, tôi muốn sống bình thường bên gia đình nhưng có được đâu, nên một lần nữa tôi rời bỏ ngôi nhà của mình”.
Có lẽ, với chuyến đi đó, với sự hậm hực đau khổ của một đứa trẻ mới lớn, bực tức chán chường thì bỏ đi chứ Hùng không thể tưởng tượng được mình sẽ sống ra sao, bằng gì. Ngay cả đến sau này, Hùng cũng không hình dung nổi lần ra đi thứ hai ấy chính là chuyến đi dẫn cậu đến những cạm bẫy, dấn sâu vào con đường tội lỗi.
Cập bến giang hồ và cuộc thanh trừng đẫm máu
Suốt những năm lang thang, đời xô đẩy, giao lưu với những kẻ giang hồ, du đãng, dạy cho Hùng nhiều “ngón nghề” để tồn tại, cũng tạo thêm cho cậu sự lì lợm và độ nhanh nhạy để ứng phó tồn tại ngoài xã hội. Hùng gia nhập băng nhóm giang hồ Lê Lam - khét tiếng, khuynh đảo khắp miền Trung.
Và rồi, năm 15 tuổi, Hùng đã bị bắt tạm giam vì gây thương tích cho người khác. Được tha, Hùng lại quậy phá, không ngại đâm chém, với biệt danh Hùng “sầu”, cậu sớm nổi danh trong giới giang hồ ở các ngóc ngách bến xe, bến tàu ở hai tỉnh Quảng Đà (nay là Đà Nẵng, Quảng Nam) và Bình - Trị - Thiên (nay là Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế). Trong một lần thanh trừng giữa các băng nhóm, bàn tay Hùng nhuốm máu. Hôm đó theo lệnh đại ca, Hùng dẫn đầu đám đàn em đi “giảng hòa” với băng nhóm “không đội trời chung” đòi giết đại ca Lê Lam. Cuộc thương lượng đẫm máu, đến giờ Hùng vẫn nhớ như in. Đánh người, bị tóm lần hai và bị kết án 3 năm tù. Được một thời gian, Hùng tìm cách trốn sang Campuchia, vượt qua bao vòng truy nã, rồi tìm cách về TP Hồ Chí Minh làm kẻ đòi nợ thuê, bảo kê ở bến xe và khu vực An Sương. Bị truy nã ráo riết, năm 1989 Hùng “sầu” nhanh chân ngược ra Bắc. Y liên lạc với các đối tượng giang hồ ở miền Nam và hoạt động nghề chăn dắt gái mại dâm. Bị truy quét gần một năm sau, Hùng ngược vào Nam với nghề cũ. Lại tiếp tục mang án 3,5 năm trong tù. Nhưng lần này, Hùng “sầu” được học chữ, biết đọc sách báo nhưng đến khi mãn hạn tù, như con chim sổ lồng, Hùng trở lại vùng vẫy giang hồ và sa vào nghiện ngập. Hùng “sầu” trở thành con ma đói.
Thức tỉnh nơi cửa Phật
Đi cầu cạnh các bè bạn giang hồ xưa, Hùng chỉ thấy họ sống cuộc đời dặt dẹo. Người thì chết vì sốc ma túy, người chết do HIV. Tìm đến “đại ca” trước đây là Lê Lam, tướng cướp khét tiếng một thời đã hoàn lương và làm nghề “xe ôm” ở TP Hồ Chí Minh. Có cô người yêu, thì đã bị chết vì sốc thuốc. Trước lúc chết, cô dặn Hùng phải làm lại cuộc đời, Hùng khóc, và hứa. Cuộc đời Hùng “sầu” tưởng như chấm dứt, không còn chỗ nương tựa bấu víu trong lúc thân tàn ma dại thì bước ngoặt cuộc đời lại đến với hắn.
Một chiều, tháng 10-1999, Hùng mang trên mình đầy những vết sẹo dọc ngang của những ngày phiêu bạt giang hồ dừng lại thật lâu trước cổng chùa Đông Linh (Hóc Môn - TP Hồ Chí Minh). Đôi mắt dữ dằn ngày nào giờ nhìn không chớp vào cửa Phật. Lần đầu tiên được chạm vào ngõ Phật nhưng lại ngập ngừng không dám bước vào chính điện tôn nghiêm. Không hiểu lúc đó thế nào mà Hùng cảm thấy đôi chân mình khuỵu xuống khi nhìn thấy tượng Phật. Anh run lên như đã tìm thấy một điều kỳ diệu cho lối thoát của cuộc đời mình. Từ đó Lê Thừa Dương Hùng quyết định từ giã giang hồ. Hùng tìm thuê một căn phòng trọ giá 150.000 đồng/tháng, mua mì gói về dự trữ rồi khóa cửa lại, ném chìa ra ngoài, cương quyết tự cai nghiện. Suốt 16 ngày giam mình trong từng cơn vật vã đớn đau, Hùng đã từ bỏ được “cái chết trắng”. Những ngày này Hùng đến chùa Đông Linh nhiều hơn và đã giác ngộ từ lúc nào không hay. “Tôi không thể nào quên được cảm giác đầu tiên khi bước chân vào chính điện, tôi cảm thấy chân mình như bị chựng lại vì mặc cảm tội lỗi. Nhưng khi ngước nhìn lên Đức Phật với ánh mắt từ bi, bao dung của Ngài đã giúp cho tôi cảm nhận được sự yêu thương và mạnh dạn lễ Phật... Kế đó tôi được Sư cô trụ trì dạy cho cách dâng hương, lễ Phật, tập làm công quả và học về giáo lý của Đức Từ Phụ. Sau này tôi hữu duyên được thầy Thích Chân Tính, trụ trì chùa Hoằng Pháp cho quy y Tam Bảo với pháp danh Tịnh Tín, và tham dự các khóa tu Phật thất giúp cho tôi càng tín tâm với Phật pháp...”, Hùng cho biết.
Hùng ước mơ sẽ làm nghề điêu khắc hình tượng của Đức Phật bằng chính đôi tay của mình với mong muốn sám hối tội lỗi đã gây tạo trước đây. Thật may, năm 1994 nhà điêu khắc Đoàn Minh Nhật, đến thuê mặt bằng gần chỗ Hùng trọ. Ông Minh Nhật nhận Hùng làm đệ tử và anh miệt mài theo học nghề từ năm 1995-1998. Được thầy trao truyền nhiều kỹ năng, kỹ xảo đã giúp Hùng trở thành một nghệ nhân điêu khắc gỗ… Cuối năm 2005, Hùng mạnh dạn mở cơ sở Điêu khắc gỗ Dương Hùng, thu nhận hai em cùng quê, cũng từng vào tù ra tội để dạy nghề, cùng với tấm bảng trước cơ sở: “Nơi đây nhận dạy nghề điêu khắc miễn phí và ưu tiên cho các em có hoàn cảnh cơ nhỡ” và con số các em xin vào học việc tăng dần lên 15 em với tuổi đời từ 14 đến 30 tuổi.
Những người thật sự cảm thông và ghi nhận sự vượt thoát ngoạn mục của Hùng. Họ hy vọng anh sẽ có điều kiện để làm nhiều điều thiện hơn nữa, chuộc lại lỗi lầm. Lê Thừa Dương Hùng cho biết, nửa đời dặt dẹo, vô nghĩa, giờ là lúc anh làm lại cuộc đời, trả nợ cho những gì anh đã gây ra.
Nguồn: PTVN